Lần hiếm hoi gặp gỡ báo chí, danh hài Hoài Linh chia sẻ về cuộc sống nhẹ nhàng, không nhiều ưu phiền ở tuổi 55.
Tôi bây giờ 58kg. Đồi mồi trên tay tôi di truyền từ mẹ, từ sau 50 tuổi bắt đầu nổi rồi, ngày càng đậm hơn, đâu có gì mà buồn.
Nói gì nói, tôi già rồi. Nếu muốn, tôi đã dưỡng da từ trẻ, bây giờ dưỡng già thì có chứ dưỡng da chi nữa. Nhờ toàn đóng vai già, tôi ra đường lại được người ta khen trẻ.
– Lý do anh nhận lời đóng phim?
Cũng không có lý do gì đặc biệt, chủ yếu là tôi từng làm việc với công ty sản xuất này và đây cũng là phim đầu tay của Trung Lùn. Hai anh em gắn bó nhau hơn 20 năm.
Ngoài ra, lâu rồi tôi không đóng phim nhựa, mấy phim trước vai diễn cứ đều đều. Tôi đóng Mến gái miền Tây vì Võ Đăng Khoa là con bà chị nuôi, cháu mời mình không nhận thì kỳ.
Đóng phim này, tôi hồi hộp nhất ông Trung. Ổng muốn tôi đằm hơn, nội tâm hơn, không phải kiểu tuôn ra ào ào như xưa giờ tôi hay diễn.
Hoài Linh diễn lại cảnh cõng Tuấn Trần. Ảnh: Nhà phát hành
Còn lại, tôi không áp lực gì hết. Mặt tôi cũng khắc khổ, hợp vai. Hồi xưa đóng phim có cảnh nhảy 4-5 thước, nếu được tôi tự nhảy luôn chứ không nhờ cascadeur. Trung muốn tôi làm cái này, cái kia chung quy cũng vì muốn cho khán giả xem những gì thật nhất nên tôi ráng làm theo.
Như cảnh cõng Tuấn Trần chạy 200m, nói khó thì không quá khó, hồi nhỏ tôi cũng đội 20-30kg chôm chôm lên đầu đi bán mà. Có điều ổng (Tuấn Trần – PV) cao quá, cõng rất nặng. Tôi kêu ổng ráng để 2 chân lên hông mình, không là khỏi chạy. Mấy lúc không thu tiếng, ổng hay hỏi thầm: “Ba ổn không ba?”.
Khi chạy, do trời mưa làm đất trơn trượt, tôi và Tuấn té thiệt, té lăn lóc luôn. 1-2 lần cõng đầu còn khỏe chứ sau đó mệt thiệt, đuối sức luôn.
Vì là phim đầu tay, Trung mới bắt tôi đi sớm về khuya được đó. Ngày thường, khuya cỡ nào tôi cũng theo được nhưng không dậy sớm nổi.
– Người ta đang bàn về cuộc đấu giữa “Làm giàu với ma” và “Hai Muối”, Hoài Linh và Quyền Linh, anh nghĩ sao?
Với tôi không có cuộc đấu nào hết. Sao mình không nói phim Việt Nam đấu với phim nước ngoài mà cứ đặt phim Việt đấu nhau?
Khán giả thích phim nào sẽ coi phim đó, có khi coi cả 2 phim. Tôi lúc nào cũng mong phim Việt được ủng hộ, doanh thu cao, ra nước ngoài càng tốt.
Anh em trong nghề không có chữ nào là “đấu nhau”. Tôi và anh Quyền Linh bằng tuổi, ảnh hay chơi gameshow, làm ông mai ghép đôi hẹn hò nên trẻ lâu. (cười) Hồi xưa tụi tôi diễn kịch chung rất nhiều ở sân khấu của anh Phước Sang, bây giờ gặp nhau vẫn vui vẻ.
Vẫn thích ăn khô, ăn mắm, nằm lướt TikTok
– Từng phẫu thuật ung thư tuyến giáp, sức khỏe anh giờ ra sao?
Hiện tại, tôi chỉ còn chút xíu vấn đề về giọng, ngoài ra đỡ nhiều rồi. Đường mổ hồi xưa giờ cũng không khác mấy cái nếp nhăn trên cổ.
Đợt đó, tôi rảnh không biết làm gì nên đi khám tổng quát. Bác sĩ tự nhiên hỏi: “Linh, cho anh siêu âm cái cổ em được không?”. Làm xong, thấy ảnh kêu mấy bác sĩ vô, tôi biết có vấn đề rồi.
Ngoại hình hiện tại của Hoài Linh. Ảnh: Nhà phát hành
Tôi nhìn màn hình máy tính như vịt nghe sấm. Lúc tôi phát hiện ung thư tuyến giáp, khối u đã di căn sang bên phải cổ. Ba ngày sau, tôi vô BV Đại học Y Dược mổ luôn, sau này qua BV Chợ Rẫy hóa trị. Mổ xong xuôi hết, tôi mới báo gia đình hay.
Bây giờ, tôi đi kiểm tra cỡ 3-6 tháng/lần, ngoài ra phải duy trì uống levothyroxine (thuốc đặc trị suy giáp – PV) đến hết đời.
Ngoài tuyến giáp, mọi thứ đều bình thường. Mắc cười nhất là tôi như vầy mà bị mỡ trong máu dù không bao nhiêu. Bao nhiêu mỡ không đắp vô mặt, vô tay mà vô máu hết trơn, tới bác sĩ còn không tin. (cười)
Nhìn chung, các vấn đề sức khỏe tôi kiểm soát được hết, trừ vụ mất ngủ hơn 20 năm nay. Hồi xưa, tôi đi diễn nhiều nước, hệ lụy kéo theo tới bây giờ. Ngày trước tôi toàn 4h mới ngủ được, giờ cỡ 2h.
Mỗi buổi sáng tôi uống thuốc trị tuyến giáp, tối uống thuốc ngủ. Tôi sợ quên nên hay để bao thuốc lá trên thuốc trị giáp, sáng dậy mò kiếm thuốc hút là nhớ uống liền. Ngày nào cũng nhẩm thứ Hai, Tư, Sáu uống 1 viên, còn lại uống 1 viên rưỡi.
– Một ngày của anh diễn ra thế nào?
Tôi chỉ ra ngoài khi có lịch tập, diễn kịch, cải lương. Nếu không, tôi ở nhà, tự tìm thú vui nào đó như bắt tôm cá, lội ruộng, tỉa cây cắt cỏ.
Tới bữa, tôi vẫn ăn cá kho, cá khô, mắm… Bác sĩ ở Việt Nam kêu kiêng đậu nành với súp lơ trắng, bác sĩ ở Mỹ kêu khỏi kiêng cữ gì.
Tôi thích ăn vậy, giờ ép ăn món khác cũng không thích đâu. Mẹ la: “Con ăn ba cái đó không có dinh dưỡng gì hết”, tôi cãi lại: “Con ăn cái nào thấy ngon sẽ có dinh dưỡng”.
Hoài Linh giản dị đời thường. Ảnh: Mai Nhật
– U60, anh vẫn bị mẹ la?
Mẹ la tôi hoài đó chớ. Đợt nào không có công ăn việc làm, tôi nằm lì trong phòng cỡ 3 ngày là mẹ mở cửa la: “Thôi dậy đi ra ngoài, nằm riết mục xương hết”. Tuổi này vẫn được mẹ quan tâm đó.
Phòng mẹ gần phòng tôi. Ở nhà, tôi không bao giờ khóa cửa để mẹ có thể vô thăm bất cứ lúc nào.
– Anh nằm trong phòng 3 ngày làm gì?
Ở nhà, có khi tôi không thèm xuống lầu, cứ nằm trong phòng lướt lướt Facebook, TikTok, YouTube coi chim, coi thú nè. Nhà tôi có nuôi gà, nuôi chim mà.
Nhẹ nhàng trước những được, mất trong đời
– Tình hình công việc của anh ra sao?
Ngoài phim Làm giàu với ma, gần đây tôi không nhận nhiều việc nữa. Tôi già rồi, nếu có cũng chỉ nhận những chương trình giới thiệu, bảo tồn văn hóa hoặc cái nào hợp tuổi. Tôi như vầy sao mà hò hét, chạy nhảy trên gameshow như hồi xưa nữa.
Kịch cũng vậy, từ hồi không làm Sân khấu Nụ cười mới nữa, tôi lâu lâu mới đi diễn cho Sân khấu Trương Hùng Minh hoặc Thế giới trẻ kiểu thời vụ thôi. Lâu lâu cũng đi tấu hài ở tỉnh nữa.
Tôi chưa từng bỏ nghề nên không phải “quay lại”. Tôi vẫn đang làm nghề, chỉ là ngưng một thời gian để tìm những vai hợp với mình.
Tôi cũng ít ra rạp xem phim, sợ làm khán giả thấy mình lại phân tâm. Vì không theo dõi thị trường, tôi chỉ tập trung nghiên cứu vai diễn, còn lại làm theo đạo diễn và nhà sản xuất vì họ thăm dò, sát sao hết rồi.
Thỉnh thoảng, Hoài Linh đóng kịch, cải lương. Ảnh: Bình Tinh
– Anh học lớp đạo diễn vì có tham vọng mới?
Tôi không tham vọng gì đâu. Trước đây, tôi muốn học đủ thứ nhưng không có thời gian. Trong nghề này học hoài không hết. Ngoài ra, tôi quý thầy Trần Ngọc Giàu, muốn học thầy.
– Người ta nói anh qua thời, anh có buồn?
Ai cũng có một thời, không ai ngồi hoài một chỗ. Bạn ngồi lâu vẫn phải đứng dậy mà, lúc đó có ai vô là chuyện bình thường. Tre già măng mọc.
Bây giờ cần vai chính đẹp, người ta mời Tuấn Trần, tôi chỉ đóng mấy vai phụ phù hợp. Nếu có vai chính già, tôi sẽ đóng cho coi.
– Anh nghĩ gì về những được, mất trong đời?
Bây giờ, tôi thấy vui vẻ, thoải mái. Cuộc sống nhẹ nhàng, rảnh rỗi thì lo vườn tược, chim chóc, cá cảnh.
Về cái được, mất, tôi tin ông Trời đặt ngồi đây, mình khó mà dời sang chỗ khác, cùng lắm là vun bồi chỗ ngồi cho không sạt lở thêm. Tôi chỉ chốt một câu: còn khán giả thương, nghệ sĩ sẽ còn sống.